Bình giảng đoạn thơ sau trong bài thơ Tiếng hát con tàu: “Nhớ bản sương giăng… đất đã hóa tâm hồn”

Bạn đang xem: Bình giảng đoạn thơ sau trong bài thơ Tiếng hát con tàu: “Nhớ bản sương giăng… đất đã hóa tâm hồn” tại Trường THPT Kiến Thụy Bình giảng đoạn thơ sau trong …

Bình giảng đoạn thơ sau trong bài thơ Tiếng hát con tàu: “Nhớ bản sương giăng… đất đã hóa tâm hồn”
Bạn đang xem: Bình giảng đoạn thơ sau trong bài thơ Tiếng hát con tàu: “Nhớ bản sương giăng… đất đã hóa tâm hồn” tại Trường THPT Kiến Thụy

Bình giảng đoạn thơ sau trong bài thơ Tiếng hát con tàu: “Nhớ bản sương… đất đã hóa hồn

Bài văn mẫu Bình giải thích đoạn thơ sau trong bài thơ Tiếng hát con tàu: “Nhớ bản sương… đất đã hóa hồn.

Phân công

Bài ca con tàu là một trong những thành công tiêu biểu của phong cách thơ Chế Lan Viên: phong cách triết luận – tình cảm. Đó là lúc nhà thơ vừa tràn đầy cảm xúc, vừa đầy suy tư. Bài ca con tàu vừa chan chứa tình cảm đất nước, con người, vừa chứa đầy những suy tư chiêm nghiệm về chân lý cuộc đời, lý nhân sinh, đời thơ, trong đó có những đoạn đã kết tinh cả thế sự. tập hợp cảm xúc, ý thơ của cả bài thơ.

Nhớ sương, nhớ đèo mây phủ.

Khổ thơ mở đầu bằng một câu giản dị, được đúc kết từ nguồn cảm xúc mãnh liệt: Nhớ bản sương, nhớ đèo mây phủ Câu thơ chia làm hai vế, mỗi vế mở đầu bằng từ “nhớ”, tạo nên câu thơ âm vang. như một điệp khúc. Nó gợi lên hình ảnh cái tôi, nhân vật trữ tình chìm đắm trong nỗi nhớ da diết. Kỉ niệm này chưa phai, kỉ niệm khác lại nảy sinh,.., đến câu thứ hai, cảm xúc một phần chuyển sang suv thứ tư, tổng kết:

Nơi nào đã qua, trái tim không yêu?

Nhưng dù sao thì đây cũng chỉ là một sự khái quát hóa đơn giản. Phải đến hai câu tiếp theo, triết lý và tình cảm mới thực sự kết tinh thành châm ngôn:

Khi ta ở chỉ là chốn nương thân Khi ta đi đất đã hóa hồn!

Câu này là sự tổng kết một quy luật của con người, một điều kỳ diệu của tâm hồn, nó đánh động tinh thần của tất cả chúng ta. Đời người chưa từng sống qua những vùng đất, qua những vùng quê, nhất là những người cán bộ kháng chiến. Những năm tháng sống với những vùng đất ấy là cả cuộc đời của chúng tôi. Những quãng đời ấy cứ thế đan vào hoàn cảnh của mỗi người. Vâng, đời người là gì nếu không phải là một chuỗi tuần hoàn “ở” và “đi”. Câu chuyện “ở” và “đi” của con người đã chứa đựng trong nó một sự chuyển mình thầm lặng mà chính chúng ta cũng không hề hay biết. Khi chúng ta ở trong, nghĩa là khi chúng ta đang sống trong hiện tại, hiện tại nhượng bộ như thể nó không cho chúng ta thấy cảm xúc thật của mình. Ngay cả chúng ta cũng nghĩ rằng mảnh đất mình đang sống cũng giống như bao mảnh đất khác chỉ là một nơi để ở. Phải đến khi vì một lý do nào đó mà ta phải rời xa mảnh đất ấy, cuộc sống nơi đây bỗng trở thành quá khứ, mảnh đất đã từng cưu mang ta trở về thì ta mới hiểu ra. Soi vào lòng, tôi chợt thấy: Tôi đã gắn bó với mảnh đất ấy từ lúc nào không biết. Cảm xúc đang âm thầm hình thành, âm thầm cho mảnh đất đã hóa tâm hồn. Hóa ra, trong những tháng ngày ta đi, mảnh đất đã từng che chở, nuôi nấng ta vẫn dõi theo từng bước ta đi, vẫn thầm nhắc ta quay về, vậy mà bao lần ta vô tâm. Tuy nhiên, trên thực tế, mảnh đất đó đã gắn bó máu thịt với tôi. Đất đã hóa hồn, tức là đất ấy mang trong mình linh hồn của cố nhân. Nhưng quan trọng hơn, mảnh đất ấy đã hóa thành tâm hồn của chính chúng tôi. Mảnh đất mà tôi từng sinh sống đã trở thành một phần cuộc sống của tôi. Chúng tôi không thể hình dung hết hoàn cảnh của mình nếu không có những năm tháng sống trên mảnh đất ấy. Kỷ niệm với mảnh đất ấy là một phần tình thế, là hành trang không thể thiếu trong tâm thức mỗi chúng ta.. Có lẽ vì thế mà tác giả viết Khi tôi ra đi, đất hóa hồn tôi! Câu này gợi nhớ đến một bài thơ nổi tiếng của Hoàng Trung Thông.

Tay tôi làm tất cả cá. Có sức người, đá cũng thành cơm.

Câu thơ cuối viết theo lối liên tưởng. Đó là một cách tóm tắt triết học dựa trên logic. phép biện chứng. Cũng khám phá về sự kỳ diệu, nhưng nếu Hoàng Trung Thông khám phá ra sự kỳ diệu của tình yêu. Nói cách khác, đó là sự kỳ diệu của bàn tay và trái tim. Đá thành cơm là một sự chuyển hóa, nhưng suy cho cùng vật chất cũng chỉ là vật chất. Còn việc đất biến tâm hồn thành đá thì đúng là biến dị, khi vật chất đã biến thành tâm thức. Ngay cả dạng thô sơ nhất của vật chất cũng biến thành dạng tinh túy nhất của ý thức. Khách thể đã nhập thể vào chủ thể, làm thành chủ thể theo quy luật thầm kín đó. Rõ ràng, câu thơ của Chế Lan Viên là một chân lý phổ quát cho cả nhân loại, nó không chỉ đúng cho một nơi, một lúc mà còn đúng cho tất cả mọi người trên thế giới này.

Đoạn thơ này là một trong những đoạn hay nhất của tập thơ, trong đó có một số câu hay nhất của đời Chế Lan Viên, ở đây, những cảm xúc sâu lắng được hỗ trợ bởi một suy tư sắc sảo, ở phần cuối. chung lại nó đã kết tinh thành những vần thơ vừa hay vừa đầy triết lí. Nghĩa là, thành công này rất tiêu biểu cho một phong cách thơ Chế Lan Viên: triết luận – tình cảm.

Xem thêm các bài văn mẫu hay bài Tiếng ca con tàu trên Cmm.edu.vn

– Bình luận khổ thơ sau trong bài thơ Tiếng hát con tàu: “Ta gặp lại người…gặp bàn tay đưa ta” – Bình luận khổ thơ sau trong bài thơ Tiếng hát con tàu: “Nhớ bản sương… đất đã trở nên lạ lùng. quê hương” – Bình luận đoạn thơ sau trong bài thơ Tiếng hát con tàu: “Ta gặp lại người… chợt gặp bàn tay đưa ta”

Bản quyền bài viết thuộc về trường THPT Kiến Thụy. Mọi sao chép đều là gian lận!

Nguồn chia sẻ: https://c3kienthuyhp.edu.vn

Bạn thấy bài viết Bình giảng đoạn thơ sau trong bài thơ Tiếng hát con tàu: “Nhớ bản sương giăng… đất đã hóa tâm hồn” có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Bình giảng đoạn thơ sau trong bài thơ Tiếng hát con tàu: “Nhớ bản sương giăng… đất đã hóa tâm hồn” bên dưới để Trường THPT Kiến Thụy có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho các bạn nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website: c3kienthuyhp.edu.vn của Trường THPT Kiến Thụy

Nhớ để nguồn bài viết này: Bình giảng đoạn thơ sau trong bài thơ Tiếng hát con tàu: “Nhớ bản sương giăng… đất đã hóa tâm hồn” của website c3kienthuyhp.edu.vn

Chuyên mục: Văn học

Xem thêm bài viết hay:  Phân tích bức tranh tứ bình trong bài thơ Việt Bắc (dàn ý - 10 mẫu)

Viết một bình luận